Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/62

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 130 —

đều táng đỡm kinh tâm, rồi kéo nhau chạy hoãn.

Nặc-Vinh thấy quân của Đổ-thanh-Nhơn đều là binh cường tướng dõng, ào ào lước tới như hổ như lang, thì khiếp vía kinh hồn, liền đem thân quyến và ít trăm quân nhơn, nửa đem lén ra ngoài thành rồi chạy tuốt về Ô-Đông mà trốn.

Đổ-thanh-Nhơn đem binh rược theo, khi tới Ô-Đông, bỗng thấy một tướng Cao-man, tên là Thạch-an-Non, hình thù cao lớn, vóc dạng dình dàng, trên đầu đội một cái mão lông công, rè ra hai bên mép tai như hình cây quạt, giựa ngực nịt một tấm yểm-tâm bằng thiết, có vẻ một mặt rất dử như mặt Bà-Chằn, tay cầm một cây chà-gạt rất dài, lưng vận một cái chăn vàng vén lên khõi gối, và dắc một ngọn dao sáng lòa bên vai, ngồi trên lưng voi rồi kéo binh xốc tới cự địch.

Hồ-văn-Lân liền đốc quân xốc lại hổn chiến một trận rất dử, tướng ấy ngồi trên lưng voi, hươi chà-gạt, chuyển gồng đánh với Hồ-văn-Lân một hồi, Hồ-văn-Lân liền giục ngựa chạy dang ít bước; Tướng ấy giục voi rược theo, rồi hai chơn đứng trên lưng voi, hai tay hươi chà-gạt đánh tới rất dử.

Hồ-văn-Lân quày ngựa né qua, rồi chạy thẵng ra ngoài đồng trống.

Tướng ấy lai giục voi rược theo, quyết giết Hồ-văn-Lân cho được.

Hồ-văn-Lân liền rút cây súng tiểu-thương máng bên yên ngựa, day lại nhắm tướng ấy bắn ra một mũi, té nhào xuống voi rồi chết.

Nặc-Vinh thấy Thạch-an-Non bị Hồ-văn-Lân bắn