Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/63

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 131 —

chết, tức thì vào thành dắc nàng Chất-băng-Nhả chen lộn theo quân đặng kiếm đường đào tỵ.

Kế đó Dương-công-Trừng đốc binh áp tới, lớp tên bắn, lớp thương đâm, giết quân Caoman một trận, thây nằm đầy đất, máu chãy đõ đồng, quân Cao-man thất kinh rùng rùng kéo nhau chạy hết.

Khi Nặc-Vinh dắc nàng Chất-băng-Nhả chạy ra gần khõi vòng binh, thì trời đã tối, bốn phía tiếng quân ó ré, hai bên cây cỏ lờ mờ, thình lình nghe nàng Chất-băng-Nhả la lên một tiếng châu-ôi, rồi tức thì xiểu xuống; Nặc-Vinh hoãn kinh lật đật lại đở nàng dậy, thấy một mũi tên gâm ngang bàn tang, máu ra lai láng.

Nặc Vinh thấy vậy rất thảm thiết đau lòng, liền nắm mũi tên rút ra, Chất-bang-Nhả la lên một tiếng trời ôi, rồi nhào lăng mà bất tỉnh.

Nặc-Vinh vội vả hai tay ôm nàng đở lên, và cỏng nàng trên lưng, rồi chạy tuông vào rừng kiếm chổ mà trốn lánh quân giặc; chạy đặng một đổi, nghe đã vắn tiếng binh mả rược theo, Nặc-Vinh ngó ra chung quanh, bổng thấy trên gò kia có một đống rơm khô, liền cỏng Chất-băng-Nhã chạy tuốt lên gò, rồi để nàng nằm trên đống rơm mà nghỉ, thì nàng đã mệt đúi, phần chổ thương tích làm cho nhức nhối đang đớn vô cùng.

Chất-băng-Nhã nằm xiểu trên đống rơm, rên la than khóc nghe rất thãm thiết.

Nặc-Vinh lúc bấy giờ đã rối loạn tâm thần, phần sợ quân giặc rược theo, phần thấy chổ thương của Chất-băng-Nhả rất nặng, máu chảy dầm dề, liền chạy xuống suối gần đó, lấy khăn nhúng nước, chạy