Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/64

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 132 —

lên rữa chậm chổ thương, chùi máu sạch sẻ, rồi xét vạt áo nịt lại và hỏi rằng:

Nàng ôi! chổ thương ấy có bớt nhức chăng? trong mình nàng bây giờ có khỏe chăng?

Nàng Chất-băng-Nhả nghe hõi mỡ mắt ra ngó Nặc-Vinh, rồi rưng tưng hai hàng giọt lụy và lắt đầu đáp rằng:

Chàng ôi! thế nầy thì thiếp không còn trông mong sống đặng, vậy thì chàng hảy để thiếp ở đây, đặng chàng lo mà tìm phương lánh nan đi cho kíp, nếu chàng bịn rịn theo thiếp đây, thì e chẵng khỏi vào tay quân nghịch, nói rồi liền nhắm mắt lại và vật mình xiểu trên đống rơm.

Nặc-Vinh thấy vậy liền quì một bên nàng, rồi lật đật đỡ nàng nằm trên bấp chơn, và nói rằng:

— Vương-phi nàng ôi! sự nầy là tại nơi ta làm cho nàng ngày nay phải bị nhằm thương tích, và ra thân thãm khổ đau đớn như vầy, thì ta nở lòng nào bỏ nàng lại đây một mình, mà tìm phương lánh nạn cho đặng.

Vương-phi nàng ôi! nàng ráng gượng dậy, cho ta cỏng ra khỏi rừng, mà trốn lánh quân giặc, rồi sẻ kiếm thuốc nịt cứu chổ thương; nàng ôi! ta khấn vái phật trời cho nàng mạnh giõi mà thoát khõi nạn nầy, thà ta chịu chết giữa chốn vạn nhẩn thiên đao, nhưng mà ta không nở nào đánh bỏ nàng giửa chốn cõ rậm rừng hoang nầy đâu, nàng ráng gượng dậy cho ta cõng đi, vì tại ta mà nàng phãi lâm nhằm đường tên mũi đạn, củng vì tại ta mà ngày nay nàng phải nuốt thãm ăn sầu, xin