Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/70

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 138 —

ra thấy sóng lặng gió êm, thinh thoan một giải trường giang, nước trong trắng giả, sông nầy ỡ trên biễn-hồ chảy xuống Nam-vang, rồi nhập với sông Cửu-long chảy ra biễn lớn.

Nặc-Vinh lần xuống mé sông, hai tay bụm nước uống cho giãi khát, xảy thấy một chiếc ghe đương đi giửa sông, thì lòng rất mừng rở, bèn kêu ghe ấy xin cho quá giang, đặng qua Vủng-xà-Năn[1] rồi tuốt lên Biển-Hồ mà đào nạn.

Người đứng trên muôi ghe ấy, thấy Nặc-Vinh xin quá giang, thì châm châm mắt ngó Nặc-Vinh một hồi, rồi quày ghe vào mé.

Nặc-Vinh thấy ghe vào mé, liền mừng rở bước lại nói cách nhỏ nhẻ rằng:

— Ta đi lở đường tới đây, xin ngươi làm ơn đưa ta qua sông, tiền công bao nhiêu ta sẽ trã đủ.

Hai người dưới ghe đứng nhìn Nặc-Vinh châm chỉ từ trên tới dưới, rồi đáp rằng:

— Ghe chúng ta chẵng phải là ghe đưa hành khách qua sông, song ngươi lở bước tới đây, thì chúng ta làm ơn đưa giùm, không cần tiền bạc chi hết.

Nặc-Vinh nghe nói thì đáp rằng: nếu hai người có lòng tử tế như vậy, thì ta rất cám ơn; nói rồi liền bước xuống ghe, hai người ấy tức thì nhổ sào dang ra, rồi nhắm ngay giữa sông đi tới, khi ghe ra khõi mé một đỗi xa xa, người đứng sau lái ngó Nặc-Vinh và nghiêm sắc mặt mà nói rằng:


  1. Vủng xà năn, là kompôngchnang.