Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/71

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 139 —

— Nặc-Vinh, ngươi đến đây là chỗ cùng đồ tuyệt mạng, gặp nhằm bọn ta thì ngươi phải bó tay chịu tội cho rồi, người đã lọt vào cái bẫy rạp của ta, dẩu ngươi có tài độn địa thăng thiên, củng không thế gì thoát đặng.

Nặc-Vinh nghe nói thì sững sờ, và rất nên kinh ngạc, rồi ngó sững người ấy mà hỏi rằng:

— Ngươi là ai mà dám bảo ta bó tay chịu tội?

Người kia cười gằn một tiếng và nói rằng:

— Người có mắt mà chẳng có con ngươi, ta là tướng của đại Nguyên-soái Nguyễn-Ánh, ta tên Dương-công-Trừng, vâng lịnh chủ tướng Đổ-thanh-Nhơn đặng đến đây đón ngươi mà bắt, nói rồi lấy tay chỉ người đứng một bên và nói tiếp rằng:

— Còn người nầy là Chiêu-căng Mu, ở một triều một nước cùng ngươi, mà ngươi không biết sao? Nói vừa dứt lời, thì người ấy liền lấy nón xuống, và dở khăn bao mặt ra.

Nặc-Vinh nhìn thấy rỏ ràng là Chiêu-căng-Mu, và nghe nói tướng của Đổ-thanh-Nhơn, thì ba hồn bãy vía đều bay đi, tức thì đâm đầu xuống sông cái đùng rồi lặng mất.

Dương-công-Trừng liền nhảy theo, đó rồi người lặng kẻ hụp, rược nhau ào ào dưới sông, lội như con rái, còn Chiêu-căng-Mu cũng chèo ghe rược theo tiếp bắt.

Nặc-Vinh lặng dưới nước một hồi, rồi nổi lên, thấy Dương-công-Trừng lội theo, thì lại ngấm xuống.

Dương-công-Trừng biết Nặc-Vinh muốn kiếm đường vào bờ, bèn lặng theo đón ngăn phía trong