bất bình, rồi cã xứ đều náo động dấy lên, không chịu phục tùng mạng lịnh.
Đổ-thanh-Nhơn liền sai một đạo binh đến dẹp, nhơn-dân thấy quan binh ỹ thế, đều nỗi trận bất bình, rồi kẻ mác người dao kéo nhau ra mà kêu nài kháng cự; quan binh bất kể phãi chẳng, cứ ỹ thế cậy oai, chém giết một hồi, rồi bắt đặng ba chục người dẩn về nạp cho Đỗ-thanh-Nhơn phát lạc.
Đỗ-thanh-Nhơn thấy thì truyền quân trói cã tay chơn, lấy lữa thang đốt cho phồng da cháy thịt mà chết.
Thảm thay cho một đám bình dân nghèo khổ, chĩ lo lam lụ làm ăn, mà bị Đỗ-thanh-Nhơn lấy một thế lực bức sách hoành hành, mà làm sự sát sanh tàn ngược.
Bửa bọ Nguyễn-vương đương ở tư dinh, bàn nghị quốc sự với một ít quan cận thần, bỗng thấy quan Chưởng-cơ là Huỳnh-Thiêm-Lộc, bước vào, xem trạng mạo có vẻ vội vàng hâm hở.
Nguyển-vương day lại ngó Huỳnh-Thiêm-Lộc mà hỏi rằng:
— Quan Chưởng-cơ có việc chi muốn tỏ cùng ta chăng?
— Bẩm[1] chúa thượng có việc bí-mật hạ thần muốn tỏ cho chúa-thượng rõ.
Nguyển-vương nghe nói liền đứng dậy ngó Thiêm-Lộc và bảo rằng:
Quan Chưởng-cơ, ngươi hãy vào Cơ-mật-Viện với ta, nói rồi cả hai đều vội vàng đi tới Cơ-mật-
- ▲ Nguyễn-vương có ra cho quần thần bảo phải dùng tiếng bẫm mà thôi, không cho dùng tiếng tâu