Viện, bước vào đóng cữa lại rồi, Nguyển-vương ngó Thiêm-Lộc mà hỏi rằng:
— Người nói việc bí-mật ấy là việc chi? hảy nói cho ta nghe thữ.
— Bẩm chúa-thượng, trước khi chúa-thượng muốn rỏ việc bí-mật ấy, xin chúa-thượng nói cho Hạ-thần biết rằng: trong Nam-kỳ nầy lúc bây giờ, có một vua hay là hai vua?
Đức Nguyển-Ánh nghe hỏi lấy làm lạ, ngó sửng quan Chưởng cơ Huỳnh-thiêm-Lộc và nói rằng:
Tại Nam-kỳ nầy có một ta là vua đấy thôi, ngươi muốn nói gì ta không hiểu đặng.
Bẩm chúa-thượng, xin lổi cùng chúa-thượng, tôi tưởng trong Nam-kỳ nầy hiện nay đả có hai vau.
Đức Nguyễn-vương nghe nói liền nheo mày trợn mắt, ngó châm chĩ Thiêm-Lộc lấy làm lạ mà hỏi tiếp rằng:
— Ngươi nói tằng tại Nam-kỳ nầy, hiện nay đã có hai vua mà hai vua ấy là ai?
Huỳnh-thiêm-Lộc đứng cách tề chỉnh và đáp rằng:
— Bẩm chúa-thượng, vua thứ nhứt là chúa-thượng đây, cã thãy thần dân ai ai cũng biết, song nay có một vua thứ hai nữa là Đổ-thanh-Nhơn, thì tôi mới biết đây, nên phãi đến tõ cho chúa-thượng rõ.
Đức Nguyễn-vương nghe nói rất rối trí, liền kéo ghế cái rột đứng dậy và hõi rằng:
— Quan chưởng-cơ, sao ngươi gọi Đỗ-thanh-Nhơn là vua thứ hai, là nghĩa lý gì vậy? hãy nói ta nghe.
— Bẩm chúa-thượng, nếu Đổ-thanh-Nhơn chẵng