Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 166 —

ương-điện, kéo vòng ra ngự-đình, giăng ngay hai hàng và rút gươm bồng súng, đứng cách nghiêm chỉnh; Đỗ-thanh-Nhơn rất nên kinh ngạt, và nghĩ thằm rằng: Thế có việc chi quang trọng đây, mà sao lại có hai đội ngự-lâm pháo-thủ dàn hầu củng lạ? Bình nhựt Nguyễn-vương lâm triều nào có quân gia nghiêm nghị như vậy, sao nay lại có quân ngự-lâm dàn hầu tước diện, quân đao phủ chầu chực bên màng, nghĩ rồi liền bước tới yết kiến Nguyễn-vương mà nói rằng:

— Bẫm chúa thượng, hạ thần hôm nay đến viến chúa thượng, xin chúc chúa thượng quới thể bình yên.

Nguyển-vương ngồi cách tề chỉnh oai nghi, rồi nghiêm sắc mặt ngó Đổ-thanh-Nhơn mà hõi rằng:

— Ta nghe nói Đỗ-thanh-Nhơn đã làm tước vương rồi phãi chăng? hãy nói đặng quã nhơn làm lể cung nghinh cho xứng đáng một bực vương hầu thể diện?

Đổ-thanh-Nhơn nghe câu hỏi ấy, thình lình trúng ngay vào tâm, làm cho trái tim nhãy lên một cái rất dử dội, và trán đỗ mồ hôi, nghĩ thầm trong trí rằng: cuốn sách phương lược của mình đã sắp đặt giấu diếm trong lòng, mà sao Nguyễn-vương lại biết được, rồi đứng sững sờ một chút và nói rằng:

— Bẫm chúa thượng, sự ấy hạ thần đâu dám vược phẫm triều đình, mà làm sự nghịch lý.

Nguyển-vương liền vỗ trên long án cái bốp, rồi hai mắt phóng xạ hào quang, lườm lườm ngó ngay vào mặt Đổ-thanh-Nhơn một cách oai khí và nói rằng: