Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/21

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 169 —

Nguyễn-vương nghe Thanh-Nhơn nói vậy thì cười gằn một tiếng rất gay gắc, tiếng cười nầy nghe chua như dấm, mà bén như dao, và hỏi rằng:

Thanh-Nhơn, ngươi chuyên quyền sanh sát, chém một quan huyện lịnh, giết hại một đám lương dân, và mạng pháp khi quân, mà ngươi còn cượng từ gọi rằng chưa đáng, vậy thì tội chi ngươi mới gọi là đáng tội xử tử?

— « Bẩm chúa-thượng, quan huyện lịnh với một đám nhơn dân kia là kẻ bất tuân mạng lịnh, tôi làm một viên thượng-tướng, lại không quyền pháp mà giết chết quân nghịch ấy sao? vã lại tên huyện lịnh Đặng-hữu-Tâm là người của Triều-đình đặt ra để trị dân giúp nước, nay hắn chẵng vâng lịnh trừng trị nhơn dân, mà lại xúi giục nhơn dân phản đối cùng Hạ-thần, là một tôi phụ quốc của chúa-thượng, thì tức nhiên nó phản đối với chúa-thượng, vậy thì không nên giết nó cho rảnh, còn để làm gì?

« Còn tội đáng xử tử một kẽ đại-thần là tội đồ mưu soán nghịch cùng vua, dãy loạn cang qua trong nước, nếu có bằng cớ rỏ ràng, dẫu cho chúa-thượng muốn dụng nghiêm hình mà tru di tam tộc cũng đáng, song nay Hạ-thần, chẵng phải là kẻ đồ mưu dấy loạn, cũng chẵng phải là kẻ soán nghịch Triều-đình, như Vương-mảng khi xưa, như Tào-Tháo thuở nọ.

« Nay chúa-thượng lại hạ lịnh xử tử Đổ-thanh-Nhơn nầy, về tội sát hại lương dân, khi quân