Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 172 —

Nguyển-vương nghe rồi, nheo mày trợn mắt, nổi trận lôi-đình, vổ trên Long-án một cái và nói rằng:

Ta đả dòm thấy trong khối óc ngươi giấu diếm một con ma chọc trời khuấy nước, trong tim đen ngươi chứa chẫm một lủ quỉ thế-lực quyền-hành, bây giờ tuy còn núp mặt ẩn danh, mà sau đây sẻ hiện hình lố dạng. Cái thói lộng quyền khi chúa đó, là hai tên quân hướng-đạo, để dẩn nẻo đem đường cho kẻ nghịch thần; và củng là hai tướng tiên-phong của quân tặc tử.

Ngày nay ngươi là Đổ-thanh-Nhơn, mà ngày mai ngươi là Tháo, Mảng, ngươi phải biết rằng: ta có hai Đổ-thanh-Nhơn, Đổ-thanh-Nhơn khi trước là người phò vua vực nước, đở vạt nưng thành, giử một lòng trung nghỉa với ta, thì ta kỉnh trọng và cảm ơn; còn Đổ-thanh-Nhơn ngày nay đây là đứa mạng pháp khi quân, lộng quyền nghịch quốc, thì ta không thế gì dung thứ hắn đặng, nói rồi kêu Vỏ-đao-Quân một tiếng. quân Vỏ đao liền áp lại.

Đổ-thanh-Nhơn ngảnh mặt vào đền, thoản qua một cập mắt tự thị ngó chúa Nguyển mà hỏi rằng:

— Vậy thì chúa-thượng chỉ quyết hạ một lịnh xử tử Đổ-thanh-Nhơn nầy mà thôi sao?

— Ta chỉ có một lịnh mà thôi, không bao giờ có hai lịnh đâu mà ngươi phải hỏi.

Đổ-thanh Nhơn liền nhích hai môi, tỏ ra một dấu mỉn cười rất thảm buồn, rồi day lại nói với quân võ đao rằng:

— Chúng bây chẳng cần gì bắt buộc, nói rồi đi