chẩm hẩm ra giữa ngự đình, vạch ngực ra, rồi hai tay chống nạnh đứng trơ như một hình đồng, và kêu quân vỏ-đao mà bão rằng: Bây hãy y lịnh thi hành ta đi.
Kế thấy Nguyển-huỳnh-Đức ra đứng trước điện nói lớn rằng:
— Chúa-thượng truyền lịnh cho quan giám-sát, lập tức thi hành, nói vừa dứt lời, bổng nghe trước điện đánh ba tiếng chiên, kế hai đội ngự-lâm kéo tới, thì thấy ba mũi súng của ba tên Ngự-lâm-pháo-thủ, phát ra một lược đùng đùng, bắn vào ngực Đổ-thanh-Nhơn, tức thì thấy một vòi máu nóng trong tiêm vọt ra đỏ điều, và một đường nhiệc khí bay lên ngun ngút.
Đổ-thanh-Nhơn lúc bấy giờ hai mắt ngó vào đền lườm lườm, và đưa chơn bước tới ba bước, rồi mới chịu riu ríu ngã xuống.
Đổ-thanh-Nhơn bị tội xử tử nhằm ngày tháng ba năm Tân-sữu (1781).
Vậy có thi rằng:
Soi gương kiêm cổ hởi nầy ai.
Chớ cậy quyền cao chớ ỷ tài.
Mê tỉnh huỳnh lương trong một giấc.
Cuộc đời vinh nhục chẳng bao dai.
Đổ-thanh-Nhơn chết rồi, đức Nguyển-vương liền truyền cho thị vệ đem thây ra ngoại-thành để nơi hữu dinh sứ quán mà tẩn liệm, rồi hạ một đạo chỉ-dụ bão thị vệ đem qua dinh quan lể bộ Nguyễn-Nghi đặng truyền cho các tướng Đổ-thanh-Nhơn hay biết.