Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 175 —

đường, bổng có thế nữ vào báo rằng: có các tướng ở tiền dinh, cầu xin ra mắt.

Mai-yến-Ngọc nghe nói, lật đật bước ra thấy Vỏ-Nhà Đổ-Bãn và chư tướng thì hõi rằng:

— Các tướng-quân đến đây có chuyện chi cẫn cấp chăng?

Đổ-Bản đáp rằng:

— Bẫm phu-nhơn, Đổ-tướng-công đả bị Nguyễn-vương xữ tữ tại Cần-chánh-điện rồi, nên chúng tôi vội vàng về đây báo tin cho phu-nhơn rõ.

Mai-yến-Ngọc nghe báo tin ấy, thì sốt mặt bưng đầu, dường như sét nổ bên tai, trời nghiêng đất sụp, rồi mặt mày thất sắc, rất nên kinh hải mà hõi rằng:

— Phu-tướng ta có tội gì mà lại bị Nguyễn-vương xử tử?

Võ-Nhàn bẫm rằng:

— Bẫm phu-nhơn, khi chúng tôi đương dự tiệc tại dinh quan lễ bộ Nguyển-Nghi, thì có chỉ dụ của Nguyễn-vương nói rằng: Đổ-tướng-công bị tội khi quân nghịch quốc, nên Nguyễn-vương xử tữ tướng công tại giữa Ngự-đình kia rồi.

Mai-yến-Ngọc nghe rồi thì tâm thần rối loạn, bủng rủng tay chơn, mắt đổ hào quang, té xiễu nơi ghế mà bất tỉnh. các thể nử xúm lại kêu đở một hồi, khi Mai-yến-Ngọc tỉnh lại, thì giọt lụy dầm dề, xiết bao là gan xầu ruột đứt, rồi day lại hõi các tướng rằng:

— Nay chồng ta đã bị Nguyễn-vương xử tử như vậy, thì các tướng quân tính liệu thế nào?