Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/28

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 176 —

— Bẩm phu-nhơn, chúng tôi thấy tướng công bị giết vô cớ như vậy thì cã thảy đều bất bình, quyết về đem binh phản đối, nhưng chẵng dè các đạo binh bộ của tướng-công, đã bị các tướng của Nguyển-vương là Lê-văn-Quân, Tống-phước-Lương đem binh giữ gìn hết cả, nên chúng tôi bây giờ chưa biết toan liệu thế nào.

Mai-yến-Ngọc nghe các tướng nói vậy, thì sững sốt nheo mày mà hõi rằng:

— Các ngươi nói rằng, các dinh trại binh bộ của chồng ta đả bị các tướng của Nguyễn-vương thâu phục hết rồi, còn các đạo binh thủy bây giờ làm sao?

— Bẩm phu-nhơn, các đạo binh thủy lại bị tướng của Nguyễn-vương là Vỏ-giảm-Triêm, Trương-văn-Bác đem binh phòng thủ hết cả.

Mai-yến-Ngọc nghe nói liền rưng rưng nước mắt và nói rằng:

— Nếu vậy bây giờ binh bộ và binh thủy của chồng ta, đã bị Nguyễn-vương thâu đoạt hết rồi, nói tới đây thì rủng liệt tâm thần, ngồi xiễu nơi ghế, hai tay bụm mặt mà khóc một hồi rất thãm thiết ai bi, rồi đứng dậy lấy khăn lau nước mắt và nói với các tướng rằng:

— Các tướng quân ôi! vậy xin các tướng hãy lui về dinh trại, đặng ta vào thành tìm chồng ta mà tẫn liệm thi hài, dẩu Nguyển-vương có nói rằng, ta đồng tội cùng chồng ta mà giết đi, thì ta cũng cam lòng, miễng là ta gặp đặng thi hài của chồng ta, dầu sanh tử thế nào ta cũng liều cho thấy mặt.

Các tướng nghe Mai-yến Ngọc nói vậy, đều động lòng rơi lụy rồi khấu đầu từ giã lui ra.