Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/29

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 177 —

Mai-yến-Ngọc liền bão quân-nhơn thắng ngựa gát xe, rồi đi với hai tên thể nữ, thẳng tới thành vua, thì trời đã tối, thấy hai tên quân-nhơn đứng nhựt hai bên cửa thành, Mai yến-Ngọc liền bước xuống xe, lại hỏi hai tên quân ấy rằng:

— Hai ngươi có biết tướng-công Đổ-thanh-Nhơn đã bị vua xữ tử, bây giờ thi hai ở đâu không?

Tên quân thấy hõi thì đáp rằng:

— Thưa bà tôi không biết việc ấy. Xin bà qua phía đông-môn mà hỏi thử coi, ở đây chúng tôi không rõ.

Mai-yến-Ngọc nghe tên quân-nhơn nói vậy, liền lật đật trở ra, rồi đi với hai đứa thể nữ, lần qua phía cửa thành đông, lúc bấy giờ trời đã tối rồi, hai bên đường đèo chong leo-lét, cây cỏ lờ-mờ, ngó vào trong thành, thấy mấy trại quân đều lẳng lặng yêm liềm, bổng nghe vẳn-vẳn bên mé thành đông, mấy tiếng trống canh, mấy hồi canh nhịp, thỉnh thoãng lọt vào trong tai, giọng nghe thùng-hùng rắc rắc.

Cái tiếng trống canh, tiếng sanh nhịp ấy, dường như kêu gọi nàng mà thôi thúc rằng: « cữa thành đông-môn ở đấy, nàng hãy trỗi bước cho mau. » Nàng Mai-yến Ngọc nghe tiếng trống ấy rền rỉ chừng nào, thì trong lòng lại càng thêm đau đớn xót xa mà bâng khuân chừng nấy.

Mai-yến-Ngọc vừa đi vừa nghĩ: cái thân phận của chồng, bấy lâu quyền cao tước trọng, phú quí vinh hoa, mà ngày nay phãi chết tức tưởi như vầy, chẳng biết thi hài thất lạc vào đâu, nghĩ tới chừng nào, thì hai tròng thu ba, lại dầm dề hột lụy, rồi