Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/30

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 178 —

day lại nói với hai đứa thể nữ rằng:

— Hai đứa bây hãy vịn giùm lấy ta, đặng đi tới cho mau, kẽo để đêm vắng canh khuya, cửa thành đóng đi, thì biết đâu mà tìm kiếm thi hài chồng ta cho đặng, nói rồi cập tay hai đứa thể nữ lần hồi đi tới.

Đi một hồi, bỗng nghe trong một cái nhà ở dựa mé đường, có người đàn bà đưa em, hát nghe văn vẳn như vầy.

« Cuôc đời dâu biển, biển dâu,
Công danh phú quí phong hầu mà chi ».

Nàng Mai-yến-Ngọc đương lúc ly-sầu biệt-hận, buồn bã vì chồng, thoạt nhiên nghe câu hát nầy, như ai khêu đoạn thãm, ai nhắc cơn sầu, thì xiết bao là ruột tầm khô héo, kế đó lại nghe hát thêm một câu nữa rằng:

« Trách ai bẻ gánh cang-thường,
Để cho phận thiếp giửa đường bơ vơ ».

Trong lúc đêm thanh canh vắng, mà nghe tiếng hát thảnh thót nỉ non như vầy, làm cho khách chung tình nghĩ tới chừng nào, càng thêm ruột héo gan xàu, mày châu mặt ủ.

Mai-yến Ngọc đi với hai thể nữ một hồi nữa, đã tới cửa thành đông, trông lên vọng đài, ngó trước xem sau, thấy hai tên quân đứng nhựt trước cửa, thì bước lại hỏi rằng:

— Ngươi có biết Đổ-tướng-Công bị vua xử tử, bây giờ thi-hài còn để tại đâu không?

Tên quân-nhơn nhìn Mai-yến-Ngọc một hồi rồi hỏi rằng:

— Thưa nàng là ai, mà hỏi Đổ-tướng-Công. Xin tỏ tánh danh cho tôi rõ.