Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 184 —

Nguyễn-vương nghe hõi thì mặt có vẻ buồn rồi đáp rằng:

— Đỗ-thanh-Nhơn là một người phạm tội ỹ thế chuyên quyền, khi quân nghịch quốc, vậy mà Giám mục chưa rỏ hay sao?

— Bẫm chúa-thượng, hạ thần chưa rõ chi hết.

Nguyển-vương liền thuật đầu đuôi các việc của Đỗ-thanh-Nhơn phạm tội đã nói trước kia cho Giám mục nghe, và hõi rằng:

— Tội Đỗ-thanh-Nhơn như vậy, Giám mục nghỉ có đáng chăng?

Giám mục Bá-đa-Lộc nghe rồi nghĩ nghị một chút day lại nói với Nguyễn-vương rằng:

— Bẫm chúa-thượng, lấy theo các đều của Đỗ-thanh-Nhơn ỹ thế khi quân, chuyên quyền sanh sát, thì tội ấy đả ưng; nhưng mà nghĩ cho Đỗ-thanh-Nhơn giúp chúa cũng có lập đặng nhiều trận công lao, nay chẵng may mà phạm tội tữ hình, thì phận đó đã ưng, tội kia đã đáng, song e một đều là các tướng tâm phúc của Thanh-Nhơn thấy vậy bất bình, mà sanh lòng đồ mưu giấy loạn.

Vậy xin chúa-thượng lấy chút nhơn tình, xét cho Đỗ-thanh-Nhơn cũng là một tôi phụ quốc công thần ngày xưa, mà cho dùng theo tước phẫm quận công, đặng làm lễ tống chung cho rở ràng trong cơn tữ biệt. Vậy trước là tỏ rằng chúa-thượng có lượng đại độ khoan hồng, còn đoái tưởng đến kẽ công thần cựu nghĩa, sau là tỏ cho các tướng của Đỗ thanh-Nhơn thấy vậy mà đẹp ý bằng lòng, cho khõi ngày kia sanh sự bất bình thán oán.