Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/69

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 217 —

Vậy theo ý hạ thần, thì xin chúa-thượng sai sứ giao hòa cùng Xiêm, để nước Caoman độc lập, ta không bảo hộ Caoman, mà Xiêm củng chẳng đặng quyền bảo hộ nước ấy, như vậy vua Xiêm không còn lo sợ nước Caoman thuộc về tay ta, thì tự nhiên bải binh hết giặc.

Thế ấy đặng ta có ngày giờ dưởng binh súc nhuệ, mà phòng ngự quân giặc Tây-sơn, và thừa dịp mà khôi phục san-hà xả-tắc, đó là một đều cần nhứt của chúng ta phải lo trước hết.

Kế có quan Tham-mưu là Trần-đại-Thể bước ra tâu rằng:

— Tâu chúa-thượng theo lời quan hộ bộ trần tấu như vậy thì thần hạ e chưa đúng lý, vả chăng nước Caoman là một nước đả tùng phục dưới quyền bão hộ nước ta, thọ tước xưng thần, từ ấy đến nay. Nếu bây giờ ta thấy quân Xiêm chinh phạt Caoman, mà ta chẵng đem binh cứu viện, đặng bảo thủ lợi quyền, lại thinh không bỏ quyền bảo hộ ta đi, và xin nghị hòa cùng Xiêm quốc, thì tức nhiên hắn tự đắc kiêu căng, chê ta rằng khiếp sợ binh oai của hắn, ắc hắn khinh thị cả nước ta không có tướng dỏng binh cường, nếu hắn đem lòng khi thị ta như vậy, thì chẳng hề khi nào hắn chịu nghị hòa, mà không lập quyền bảo hộ của hắn nơi nước Caoman ấy đâu. Còn như hắn chịu nghị hòa, thế nào hắn cũng chiếm dành sự quyền lợi cho hắn, như vậy chẳng phãi là thất thể diện oai quyền của nước ta mà thôi, lại còn mất một nước Caoman, là nước đả thuộc về tay ta nắm chặc.