Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/78

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 226 —

việc gì, viện cầu cho dễ, ấy cũng là một sự may mắn cho nước ta, đã chẵng hao binh tỗn tướng, mà củng không thất chút lợi quyền nào trong việc bảo hộ nước Caoman, bây giờ tuy thấy đó là chỗ ổ giặc hang hùm, nhưng ta tới đó yên như thái-san bình-địa, không sao mà tướng-quân phòng ngại.

Hồ-văn-Lân thấy Nguyển-hữu-Thoại quã quyết ra đi, tuy chẳng nói ra, mà trong lòng vẫn còn bồi hồi nghi ngại.

Sáng bửa sau Nguyển-hữu-Thoại bảo mười tên quân nhơn tùy tùng cùng người, rồi lên ngựa chẩm hẫm ra đi, không chút chi nghi ngờ lo sợ.

Em ruột Nguyển-hữu-Thoại là Nguyển-Hựu, thấy anh đi đơn thân độc mã, chẳng có tướng tá hộ-tùng, đem theo chĩ có mười tên quân nhơn, nếu gặp sự hiểm nguy, thì lấy ai đở gạt, liền đem theo hai đội mã kỵ và một đội pháo thủ lục thục theo sau, rồi đóng binh tại mé rừng, cách dinh quân Xiêm độ chừng năm dậm, để phòng có việc chi tiếp ứng cho lẹ.

Khi Nguyễn-hữu-Thoại đi với mười tên quân nhơn qua tới dinh Xiêm, thấy tướng Xiêm là Chất-Tri, với Sô-Xi cùng các tướng tá đã dàng hầu trước dinh, quân Xiêm thấy Nguyển-hữu-Thoại qua chỉ có mười tên quân nhơn tùy tùng, chớ chẵng có binh gia tướng tá chi hết, thì khen cho Nguyển-hữu-Thoại là một người gan đởm phi thường, rồi kéo ra tiếp rước cách lể nghi kính trọng.

Nguyển-hửu-Thoại liền xuống ngựa thẵng vào viên môn, thì hai em Chất-Tri đã vội vả bước