Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/80

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 228 —

Nguyễn-Hữu-Thoại nghe nói thì vui sắc mặt và trã lời rằng: mấy điều quan Tổng-binh nói đó, tôi sẻ sẳng lòng, vậy nếu quan Tổng-binh muốn hai nước giao hòa, thì xin tỏ một lời tín thệ giửa đây, đặng hai ta kết nghĩa đồng-minh, mà cứu giúp nhau trong cơn nguy cấp, chừng nào đại sự hoàng thành, nghĩa là khi Tổng-binh được lên ngôi quốc-vương, cầm quyền chánh trị, thì chừng ấy hai nước sẻ lập tờ hòa ước cùng nhau cho rỏ ràng điều lệ.

Vả lại vua Trịnh-quốc-Anh nay đả phạm hai điều tội ác: một là nước Xiêm cùng nước Cao-man, thuở nay vẩn là hữu-ban lân-quốc, nay vua Trịnh-quấc-Anh vô cớ mà đem binh chinh phạt Cao-man làm cho mất cuộc hòa bình, sanh điều chiến họa; hai là vua Trịnh-quấc-Anh chẳng biết trọng dụng công thần. Nghe lời sàm tấu, bắt vợ con quí quyến mà cầm tù, làm thiệt hại cho người trung lương vô tội, ấy là một vua hôn quân bạo-ngược, chẳng biết trọng sĩ thân hiền, dẩu quan Tổng-binh có hết sức hết lòng, củng chẳng ai kể đến, nên lời xưa có nói rằng, hể vua xem tôi như loài thảo giới, thì tôi xem vua như kẻ nghịch thù.

Nay quới quan muốn đem binh về triều mà vấn tội vua Trịnh-quốc-Anh là vua tàn nhẩn điên cuồng, thì tôi một lòng cầu chúc cho quới quan mau được rửa oán trã hờn và xin quới quan chớ quên ngày nay là ngày hai ta đã giao lời thệ ước.

Chất-Tri nghe bấy nhiêu lời rồi, liền nắm tay Nguyển-hửu-Thoại dắc ra trước sân, và lấy một mũi tên chĩ trời gạch đất mà thệ nguyện rằng:

— Tôi là Chất-Tri nếu quên lời giao ước, bội