mi hẵng là một đứa đại-thù đại-hận của chúng dân, và là một đứa tàn tặc thất phu, chớ chẵng phải là nhơn dân phụ mẫu.
Đỏ-thanh-Nhơn, ta tội gì mà mi lại bảo chém ta? ta nói cho mi biết, mi giết đặng cái xát thịt ta, nhưng không khi nào mi giết đặng cái tấm lòng công lý của ta, đầu ta đứt, thân ta chết, nhưng mà lòng cang trực trung thành của ta không bao giờ chết đặng, ta là người hưởng thọ tước lộc cũa nhà vua, thì ta chỉ biết vâng theo mạng lịnh nhà vua, nếu ta có phạm tội, thì Triều-đình được phép xử ta, mi không phép nào dám lấy luật riêng của mi mà xử trảm ta được, ta chẵng phãi là bọn thủ hạ của mi, và cũng chẵng phãi là kẽ hưởng thọ tước lộc của nhà mi, mi chớ quen thói khi quân hiếp chúng, ỹ thế chuyên quyền, ta nói cho mi biết, nếu đầu ta rớt, thì đầu mi cũng rớt, nói tới đây Đổ-thanh-Nhơn hét lên một tiếng, bổng thấy tướng tâm phúc của Đổ-thanh-Nhơn là Đổ-Bản tuốt gươm nhảy tới, hươi một cái, thì đầu Đặng hữu-Tâm đã rớt, rồi truyền quân quăng thây xuống nước.
Thãm thiết thay cho Đặng-hửu Tâm vẫn là người có lòng công bình, cang trực, mến nước thương dân, chẵng thèm đem thói đệ tiện tiểu-nhơn, mà dua mị cúi lòn theo một kẻ lộng quyền hiếp chế, vì vậy mà phãi hy sinh tánh mạng dưới một lưởi đao của đứa táng tận lương tâm, và phãi chôn một khối cang trực trung hồn theo dòng nước chãy.
Lúc bấy giờ nhơn-dân trong địa phương nghe Đặng-hữu-Tâm bị Đổ-thanh-Nhơn giết chết, thì