Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 337 —

đốc quân sỉ rược theo, quyết bắt Công-chúa cho được mà lập đầu công, khi rược tới khoãn rừng rậm kia.

Lê-văn-Quang sợ có phục binh, bèn bão hai mươi quân sĩ đi trước dọ đường, còn mình đem binh theo sau, lần lần tấn tới.

Khi thấy quân tiền đội đi trước đã xa, mà chẳng có phục binh ngăn trở, thì cười và nói với tướng sỉ rằng: Ngọc-Duệ chẳng biết dụng binh, nếu chổ nầy mà có phục binh, thì ta ắc không đường sanh lộ, nói rồi liền giục ngựa kéo binh rược theo, chẳng dè Công-chúa đứng núp trong rừng, để quân tiền đội đi qua, chẵng cho náo động chi hết, chờ khi Lê-văn-Quang đi tới, tức thì Công-chúa hô lên một tiếng; thì năm chục quân mai phục trong rừng, cũng rập nhau ré lên dậy trời, rồi nhắm ngay Lê-văn-Quang, bắn ra như mưa bấc.

Lê-văn-Quang hoãn kinh quày ngựa muốn chạy, bổng đâu một mủi tên bay tới trúng ngay vào mặt, anh ta la lên một tiếng châu ôi! thì đã bị mười mấy mũi tên khác bay tới gâm vào trên mình, tức thì té nhào xuống ngựa mà chết, còn mấy chục quân sỉ lớp bị thương, lớp bị chết, rồi kéo nhau chạy hết.

Kế đạo binh cũa Nguyễn-danh-Tập ùng ùng kéo tới hơn hai trăm, binh cũa công-chúa tuy cứ hiểm, ân núp trong rừng bắn ra, nhưng mà số binh ít lắm, nên đánh không lại, còn binh cũa Nguyển-danh-Tập ào ào tràn tới, lớp lấy lữa đốt rừng, khói bay mù mịt, lửa cháy đõ trời, lớp đem binh rược theo công-chúa mà tập nã.