Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 339 —

bụng đã đói cơm, miệng thêm khát nước, công-chúa liền thò tay vào áo, lấy ra ít trái ô-mai, đưa cho hai thễ nữ mỗi người một trái và nói rằng:

— Hai ngươi hãy ngậm lấy trái nầy cho đở khát, nói rồi công chúa cũng lấy một trái bõ vào miệng, chấp chấp và cười mà nói cách hòa huỡn rằng:

— Lúc đi đường rừng bụi, trái ô-mai nầy là một hốp nước thanh tuyền, để mà giải cho người hành khách trong cơn khao khát, thể-nử Huỳnh-Anh bước lại một bên công-chúa và nói:

— Bẫm công-chúa, bây giờ chúng ta không có đường nào mà đi nửa, nếu quân giặc rược theo, thì chúng ta biết liệu làm sao?

— Chúng ta sẽ có một nẻo đường thông hành ở dưới mấy cái lưởi gươm cũa chúng ta đây, nói rồi công-chúa liền rút cây thanh kiếm bên lưng ra, cởi ngựa xốc tới chém mấy cây gai gốc cãn trở trước đường, hai thể nử thấy vậy cũng chặc đốn một hồi, gay gốc đều trống hết, thì thấy một nẻo đường nhõ bên kia ló ra; công-chúa bèn giục ngựa đi tới hai ba chục bước, bèn bão hai thễ nữ lấy gai ráp lại rồi, cả ba người đều lước bụi càng cây đi quanh lộn một hồi, vừa ra khỏi rừng, tới chỗ khoản trống, bỗng thấy một hòn núi, sờ sờ hiện ra trước mắt, trên hòn núi ấy lại thấy một ánh đèn chớp nhán, ẫn ẫn trong mấy tàng cây.

Thể nữ Bạch-Yến la lên rằng:

— Bẫm công-chúa có đèn nhà ai ở trên đãnh núi, vậy xin công-chúa lần tới thử coi.

Công-chúa nghe nói liền giục ngựa lước tới, lần