Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/21

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 341 —

Bẩm Công-chúa, chùa nầy chật hẹp không có xứng đáng mà rước một vị quới khách như Công-chúa, vậy xin Công-chúa miển chấp.

Công-chúa nói: không hề gì, miễng có chổ cho chúng ta nghĩ đở một đêm thì thôi, xin thoàn-sư chớ ngại.

Công-chúa và hai thể-nử uống ít chung trà, rồi bước ra ngoài hậu-đường, thấy phía sau có một nhà nhỏ, để cho các đạo-chúng ở, rồi đi vòng ra trước, đứng xem bốn phía, thấy non cao rừng rậm, cây cỏ mịt mù, thật là một chỗ cùng cốc thâm lâm, sơn khe hiễm trở, Công-chúa day lại hỏi Hòa-thượng rằng:

— Chỗ nầy có đường nào thông hành qua xứ khác không?

— Bẩm Công-chúa, chổ này là chổ đã cùng đường, chỉ có một đường của Công-chúa vào đây khi nãy đó thôi, còn bốn phía chung quanh đều là truông hố hiễm nguy, rừng cao nước độc, không thế gì đi đâu cho đặng.

Công-chúa nghe nói thì nheo mày cúi mặt, rồi cắn móng tay cái nơi miệng mà nghỉ thầm rằng:

— Nếu vậy thì quã thật ta đã vào chỗ tuyệt vức cùng đồ đây rồi, không còn đường nào mà mong qua xứ khác cho được;

Hòa-thượng đưa qua cập mắt láo liên, trộm liếc Công-chúa rồi hỏi rằng:

— Bẫm Công-chúa, Công-chúa muốn hỏi thăm đường đặng qua xứ nào?

— Ta muốn qua Tayninh hay là trỡ về Baria,