Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 343 —

ấy làm sao? mà Hòa-thượng gọi rằng may mắn?

Hòa-thượng cười khan một tiếng rồi nói rằng:

— Sự đó là một cơ hội may mắn cho ta và cho hai ngươi lắm đó, để ta nói hết cho hai ngươi nghe.

Hai sải nghe nói một cơ hội may mắn cho mình thì lật đật bước lại một bên Hòa-thượng, rồi một tên vẫu tai để nghe, còn một tên nhướng mắt ngó sửng.

Hòa-thượng tằng hắng một tiếng cho thông cổ rồi nói rằng:

— Nguyên khi trước ta với Nguyển-danh-Tập chẵng nhửng là người đồng hương đồng xứ mà thôi, lại là một bạn đồng song đồng chí, học một trường, nằm một chiếu, kết làm một bạn thiết nghĩa thân bằng.

Khi vua Tây-sơn là Nguyễn-Nhạc đem binh vào Qui-nhơn, đi ngang qua tỉnh Quãng-nam, nghe thiên hạ đồn rằng: tại Ngũ-hành-sơn dựa bên mé biễn, có một cái hang rất sâu, có kẻ kêu là hang « Thuồng-Luồng » lại có người gọi là hang « Âm-Phũ », thường thường nhửng người phường chài ở theo mé biển đó, hay bị giống yêu quái chun ra mà làm hại chẳng biết bao nhiêu.

Vua Tây-sơn nghe thì lấy làm một sự quái gở, bèn dắc các quan binh đến viếng, thấy hang ấy ở dựa chơn núi rất to, trên miệng lớn bằng hai căng nhà, ngó xuống sâu xa thâm thẩm, Vua Tây-sơn muốn biết hang ấy sâu cạn thế nào, và thông hành vào đâu, thì day lại hỏi các quan tùy tùng rằng:

— Trong hàng tướng sĩ ai dám xuống đó mà thám dọ địa huyệt?