Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/26

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 346 —

mà đi cho đũ, vậy thì chúng ta phãi trở về tâu lại cho vua Tây-sơn hay, và xin đèn thêm rồi đi mới được, đó rồi chúng ta đều dắc nhau trở lại.

Khi lên tới miệng hang, thấy quân sĩ còn đứng canh giữ hai bên, mà trời đã tối.

Hai tên sải kia nghe nói tới đó thì hỏi rằng:

— Nếu vậy Hòa thượng với mấy người kia, đi dưới hang ấy ước được bao lâu.?

— Khi chúng ta đi, thì mặt trời mới mọc, mà khi về tới miệng hang thì trời đã tối mò.

Hai sải kia nghe nói rất nên kịnh dị, rồi le lưởi lắc đầu và nói rằng: thật chẵng biết hang gì sâu dữ như vậy? mà Hòa thượng có đi lần thứ hai nữa không.

— Sao lại không đi, khi chúng ta về tâu cùng vua Tây-sơn, thì ngài lại truyền quân nhơn, đem theo hai trăm đèn chai, phen nầy chúng ta đi khõi lần trước rất xa, khi đi tới một chổ rộng kia, thì thấy những đống chi trắng trắng, rãi theo bên hang, ta bèn bão tên quân nhơn đem đèn lại xem. thấy sọ và xương người ta chẳng biết bao nhiêu mà kể, chúng ta thấy vậy đều rởn ốc lạnh mình; Nguyễn-danh-Tập day lại nói với ta rằng: chắc có con yêu quái gì đây, thuở nay ăn thịt người ta rất nhiều, nên bõ sọ xương lại đó.

Mấy tên quân thấy vậy đều thất vía kinh hồn, bèn nói với Nguyển-danh-Tập rằng: xin ngài trở về, nếu đi nữa ắc là chúng ta phải bị yêu quái ăn hết.

Nguyễn-danh-Tập cũng thất kinh. song dằn trí xuống làm mặt dạn dỉ và nói rằng: