Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 347 —

— Yêu quái thây kệ, chúng ta có sẵng súng đây, nếu nó ra thì ta giết nó cho, không hề gì mà bây sợ, nói rồi Nguyễn-danh-Tập lấy rượn ra uống và đưa cho ta một ly mà rằng: chúng ta muốn mạo hiễm, thì phãi lấy rượu làm nư, và cho mấy tên quân mổi đứa một cốc, rồi cứ việc lần lần đi tới.

Hai tên sãi kia nghe nói cũng rùng mình mà hỏi rằng:

— Hòa-thượng thấy vậy có sợ không? chớ chúng tôi nghe nói lại đây cũng đủ nhổm gáy.

Hòa-thượng nheo mày mà đáp rằng:

— Ai gặp cái cảnh ngộ hung ác như vậy mà chẳng kinh hãi phập phòng, song làm dạn mà đi với anh em, chớ trong lòng đã rụng rời chết điến.

— Rồi sao nửa xin Hòa-thượng hãy nói luôn cho chúng tôi nghe thử.

— Chúng ta đi được một đổi nữa, thì đèn đã cháy gần hết một trăm cây, kế thấy một đống xương rất to, ta bão hai tên quân cầm đèn lại coi, thấy một cái sọ voi rất lớn, và có hai cái ngà voi mổi cái dài hơn một sải

Hai sải nghe nói thì chận lại hõi rằng: Úy, sọ voi và ngà voi ở đâu, sao lại xuống hang âm phủ?

Hòa-thượng nói: Vì vậy cho nên Nguyển-danh-Tập lấy làm kinh ngạc, day lai nói với ta rằng:

— Anh nghĩ thử coi, ngà voi và sọ voi ở đâu, sao lại có dưới hang nầy, tưởng chắc là giống yêu quái kia bắt tới voi, ăn rồi bõ xương và ngà lại đó chớ gì, vã lại voi là loại thú ở rừng, chớ chẵng phải loại ở hang ỡ lỗ, nói rồi bảo quân tùy tùng lấy -