Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 352 —

Ta và Nguyển-danh-Tập cầm súng núp trong kẹt đá, mà cả và mình mầy rung như thằng lằng đứt đuôi, kế thấy con quái ấy quày đầu lại chun qua phía hang bên hửu, rồi tha thểnh bò đi, thì thấy trên lưng đen láng như huyền, mà bên hông thì có sọc vàng sọc xanh xen nhau, xem rất ghê gớm.

Nguyển-danh-Tập và ta thấy con yêu quái ấy chun qua hang kia bò đi, thì hồn vía mới lần lần tỉnh lại, rồi để rình coi nguyên hình của nó thể nào, thì thấy mình lớn ước chừng hai ôm, khúc thì gò lên, khúc thì dủi tới, khúc thì thun lai, khúc thì dảng ra, thỉnh thoản bò đi. xem trên lưng như lằng sóng dợn, trường trên mặt đất nghe tiếng ồ ồ, hơi bay tanh ói.

Hai sải kia nhăn mày nhiếu mặt rồi hỏi rằng:

— Bạch Hòa-thượng, con yêu quái ấy bề to ước chừng hai ôm, mà còn bề dài độ chừng mấy sải?

— À, ta không biết mấy chục sải, nhưng ta thấy nó bò ngang qua đó từ đầu cho tới khúc đuôi, độ chừng hút tàn điếu thuốc mới hết, thì tưởng mình nó dài ra ước chừng một trăm sải là ít.

Hai sải kia le lưỡi như rắn lục và nói: trời ôi! con yêu quái gì mà lớn và dài dử vậy, phải nó là rắn mảng xà to không? hay là con thuồng luồng chi đó?

— Hòa-thượng nói: — Loại rắn thì có vảy có vi, mà con yêu quái nầy thì mình mẩy láng trơn, và trên đầu đội một cái mủ mồng-xanh, cổ đeo bốn cái khoen vàng đỏ, xem rất kỳ dị, song củng là may, chúng ta nhờ có đống lửa, nên mới còn sống sót lại đây, nếu không, thì con yêu quái ấy đả nuốt chúng ta vào bụng.