Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/34

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 354 —

sự Công-chúa thất trận chạy lạc vào đây, mà Hòa-thượng gọi rằng một cái cơ hội may mắng cho chúng ta là may mắng thế nào, Hòa-thuợng nói cho nghe thử.

— Khoan, khoan, chút nữa ta sẻ thuật tới chuyện đó, bây giờ ta thuật sự ta đi vận tãi lương thão cho hai ngươi nghe; khi ta phụng mạng vua Tây-sơn vận lương về Qui-nhơn ta đem một đội quân 50, phân làm hai tốp, 25 tên đi trước, kế đó 50 xe lương, và và 30 chục xe nhung y binh khí, cã thãy là 80 xe, đều đi chính giữa, còn một túp 25 tên quân thì hộ tống theo sau.

Khi đi tới địa phận tỉnh Bình-định, bỗng găp hai người mang gói cởi ngựa đứng dựa bên đuờng, thấy ta liền lật đật xuống ngựa, cúi đầu thi lể, ta thấy vậy thì hỏi rằng:

— Hai ngươi đứng đây làm gì?

Hai tên ấy vòng tay bẩm rằng:

— Bẩm quan lớn; hai tôi là người ở Quãng-nam, đem hàng lụa vào Qui-nhơn buôn bán, song nghe nói đường nầy có quân mọi Đá-vách hay xuống cướp giựt nhửng kẻ bộ hành, nên chúng tôi sợ chẳng dám đi, để chờ có đông người sẻ rủ nhau đồng đi một lược.

Ta nghe nói vậy liền bão rằng:

— Thôi hai ngươi hảy đi theo ta, không sao phòng ngại, hai tên ấy rất mừng và cãm on, rồi mang gói cởi ngựa đi theo, ước được mười mấy dậm đường, thì trời đã tối: ngó ra hai bên, rừng cây mù mịt, non núi chập chồng, kế có một quân nhơn chạy lại nói với ta rằng: