Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/35

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 355 —

— Bẩm quan lớn, cách đây chừng năm dặm, thì tới ngã ba núi Hạt sơn, một đường thẳng về Qui-nhơn, còn một đường tẻ lên trên mọi, chổ dó hiểm nghèo lắm, thường thường quân mọi Đá-Vách hay xuống cướp giết người ta, xin quan lớn đình lại, để sáng sẽ di cho tiện

Ta tự ỹ rằng, có quân gia hộ tống, thì còn sợ gì quân cướp chận đường, bèn truyền quân đốt đuốt thắp dèn, cứ việc xâm-xâm đi tới, đi được ít dậm, xảy nghe rầm rì sấm chớp, rải rắc mưa tro, tiếng vó ngựa hòa với tiếng bánh xe, đi nghe rần rần rột rột, còn bao nhiêu quân lính đều lẳng lặng như tờ, chẳng ai nói năn một tiếng.

Lúc bấy giờ ta cởi ngựa đi kế xe lương, ngó lại thì thấy hai tên hành khách đương đi phía sau, mà mặt mày tái ngắt, tay chơn rung rẫy như bị chứng cãm hàn, ta thấy vậy thì hỏi rằng: hai ngươi bị rét sao? mà mình rung bây bẩy đi vậy?

Hai tên ấy cúm núm thưa rằng:

— Bẩm quan lớn, chúng tôi nghe tên quân nói chổ nầy giống mọi Đá-Vách dữ lắm, và chúng tôi cũng thường nghe thiên hạ đồn rằng: giống mọi ấy bắt đặng người ta, chẳng những đoạt cướp bạc tiền mà thôi, lại còn mỗ ruột móc gan mà ăn nữa, nên chúng ta sợ quá, rồi tự nhiên phát rung, nói rồi coi bộ dớn giát và sợ hãi lắm.

Ta thấy vậy thì rức cười và bảo rằng:

— Hai ngươi có sợ, thì theo sau ta đây mà đi.

Hai tên ấy nghe nói mừng quính, bèn cởi ngựa đi theo phía sau, mà xem sắc mặt cũng còn tái lét, kế tên quân ở tiền đội chạy lại báo rằng:

— Bẫm quan lớn, chúng tôi thấy có dạng người,