Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 356 —

đương ngồi dựa triền núi rất nhiều, chắc là quân mọi Đá-Vách núp đó mà rình ta, xin quan lớn định liệu thế nào mà khán cự với chúng nó.

Ta nghe báo vậy, liền truyền cho 25 tên quân tiền đội, sắm sữa khí giới đi tới, còn ta với hai tên hành khách cởi ngựa theo sau, cã thảy đều châm chỉ ngó hai bên đường và ngó vào truyền núi, còn hai tên hành khách thì rên hì hì và rung bẩy bẫy như thằng lằng đức đuôi.

Khi đi tới được chừng trăm buước, các quân tiền đội ré lên dậy trời, rồi rút giáo đôm ra, và huơi đuốt rọi tới, thì thấy nhửng bóng đen ấy rần rần kéo nhau mà chạy cả bầy, coi lại té ra bầy nai ăn đêm, chớ chẵng phãi giống mọi Đá-vách, chừng ấy hai tên hành khách mới tĩnh hồn, rồi lầm thầm vái rằng: Vái thần linh thỗ vỏ, vái bổn cảnh thành hoàng, cho chúng tôi mạnh giỏi lên đàng, đi tới nơi về tới chốn, bình yên vô sự, nạn khõi tai qua.

Hai sải nghe Hòa-thượng nói tới đó, thì cười rộ lên mà rằng:

— Thật hai thằng bộ hành ấy nhát như thõ đế, nó sợ quân mọi ấy móc ruột nó mà ăn, nên kinh hồn hoãn vía, rồi sao nữa xin Hòa-thuợng nói luôn.

Hòa-thượng day lại lấy một chung trà, uống kêu cái ọt, rồi nói tiếp rằng:

— Đó rồi ta đốc quân đi tới, ước đặng bảy tám dậm đường, bổng thấy một người mặc đồ vỏ-phục sắc đen, cởi một con ngựa ô-chùy rất cao, như giống ngựa Bắc thảo, tay cầm trường thương, lưng đai bữu kiếm, lại có hai người củng cởi ngựa cầm giáo