Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 359 —

bữa nọ quân thám tữ về báo rằng: có tướng Tây-sơn vận tãi lương thão ve Qui-nhơn rất nhiều, nên Châu-văn-Tiếp sai hai tướng bộ hạ là Châu-Hổ với Dương-Hùng, giã dạng hành khách, đặng trà trộn theo quân Tây-sơn, mà đoạt thâu lương thão.

Hai sải kia thở ra một cái và nói rằng:

— Nếu vậy thì Hòa-thuợng đả bị bõ vào tù xa, rồi Hòa-thượng làm sao thoát ra, bấy giời về đây mà trú ngụ?

Hòa-thượng cuời hì hì mà rằng:

— Khi Châu-văn-Tiếp ở Trà-lang-Sơn kéo binh vào Saigon, bữa nọ về tới Biên-Hòa thì trời đã tối, bèn truyền quân hạ trại nghĩ ngơi, đêm ấy trời mây tâm tối, mưa gió mịt mù, còn hai tên quân, canh giữ tù xa, cũng kiếm chổ năm co, rồi ngũ khò như vụ, ta liền lén lén phá cữa tù xa, rồi thoát ra vòng binh, chung tuốt vào rừng mà trốn. Hai sãi kia chận ngang lại mà hỏi rằng:

— Nếu vậy Hoa-thượng là một người-tù vượt ngục đó sao?

Hòa-thượng cười một tiếng lạt lẻo mà nói rằng:

— Hai người khờ quá, nếu ta không vuợt ngục thì làm sao ta còn sống sót đến ngày nay, khi ta trốn ra khỏi vòng binh của Châu-văn-Tiếp rồi, lúc bấy giờ ta muốn trở về Qui-nhơn phục mạng, nhưng sợ một nổi vua Tây-sơn bắt tội, về sự thất thũ quân lương, còn muốn vào Saigon, thì lại sợ Châu-văn-Tiếp sai người Tập-nả, vì vậy mà tấn thối lưởng nan, nên ta phải vào núi nầy ẩn tích mai danh, cho cơ hội sẻ tính bề ra mặt.