Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/4

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 324 —

lưu lạc ngoài chổ góc biển chơn trời, mà tạm chốn thê thân ký túc, còn chồng là Nguyễn-hửu-Thoại phụng sứ qua Xiêm, đường sá sơn trường thủy viển, chưa biết đắc thất lẽ nào, khiến cho trong lòng nhửng mãng bồi hồi lo ngại, Công-chúa ngồi một mình lúc cúi đầu suỹ nghĩ, khi dựa gối ngẩn ngơ, lúc đón nhạn mà ngóng đợi tin chồng, nhưng nhạn đâu chẳng thấy, khi trông mây mà cảm thương phần mẹ, những mây vẫn biệt mù, thật là:

Nam bắc bơ vơ trời mổi một,
Đêm ngày dồn dập tháng như ba.

Bữa nọ công-chúa Ngọc-Duệ đương ở tại đồn Bình-hóa bổng có quân nhơn vào báo rằng: có tướng Tây-sơn là Nguyển-văn-Kiêm đem binh tới đóng trước đồn cách đây ước chừng mười dậm.

Công-chúa liền truyền cho đồn tả và đồn hữu, các tướng sỉ ngày đêm phải phòng thủ chắc chắn, còn Công-chúa thì coi thủ đồn giữa, chờ quân Tây-sơn kéo tới thì sẽ cự chiến, còn binh của tướng giặc là Nguyễn-Kiêm, đóng dựa triền núi đặng dọ thám binh tình địa thế, rồi sẻ xáp trận hỗn chiến.

Tối bữa đó Công-chúa nai nịt tữ tế, rồi cho đòi hai tên thể-nữ Huỳnh-anh và Bạch-yến đến và bão rằng:

— Hai ngươi hãy sắp sửa đi với ta qua trại quân giặc, đặng thám thính động tịnh thế nào.

Thễ-nử Huỳnh-anh nghe Công-chúa bão vậy thì bẫm rằng:

Bẫm Công-chúa, Công-chúa là một vị chũ tướng ở đây, trong lúc đêm khuya tâm tối, Công-chúa không nên khinh suất qua trại Quân-giặc, e quân-giặc