Vậy hai ngươi phãi ráng giúp ta, đặng giết Công-chúa đêm nay, nếu cái hy vọng ta được hoàn thành, thì ta sẽ bão cữ hai ngươi làm bộ hạ phúc tâm của ta, mà chung hưởng sự công danh chức phận.
Hai sải ấy nghe nói liền vổ ngực mà rẳng:
— Chúng tôi sẳng lòng, sẳng lòng. bây giờ làm thế nào mà giết Công-chúa, xin Hòa-thuợng bão cho chúng tôi. đặng chúng tôi thi hành lập tức.
Hòa-thượng nói:
— Ta xem Công-chúa là một gái có tài năng võ dõng, và hai thế-nữ cũng đều lực tráng thân cường, chẳng phãi như bọn nhi nữ tầm thường, mà hai ngươi khinh suất, vậy hai ngươi phải lén cạy cữa trước chùa, rồi vào bắt hai đứa thế-nữ trói lại, còn Công chúa Ngọc-Duệ, thì để ta lén vào giết nó mà lấy đầu, hai ngươi phãi ráng sức gia tâm, đừng để chúng nó thoát ra, nếu họa hổ bất thành, thì chúng ta ắc phãi mang hại, chớ chẳng chơi đâu.
Hai sãi mừng rở và nói: đuợc được, Hòa thượng cứ việc thi hành Công-chúa đi, còn hai đứa thế-nữ để cho hai tôi, không sao phòng ngại.
Hòa thượng nói rồi, vào trong xách ra một con dao nhọn mũi, và sáng giới, rồi vo quần chí gối, vận áo ngang trôn, còn hai sãi kia mổi người một cây thước nách, một ngọn dao lưng và một đoạn dây gai, sắp đặt sẳng sàng, rồi cã ba đều sẽ lẻn bước ra trước chùa, Hòa thượng bão hai sải cạy cữa, còn mình đứng núp một bên, ghé mắt coi chừng và lóng nghe động tịnh.
*
* *