Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 362 —

Sương sa lát đát, cây cỏ lào xào, ngóng trước xem sau, quanh quẽ một cảnh rừng thuyền tối mịt, kìa bóng đen tháp thoán, khi lấp ló, lúc lom khom, nọ tiếng nói xằm xì, khi lên to lúc bỏ nhỏ.

Cộp cộp, kẹt kẹt ;— nó ngủ mê không?— ngủ đã mê mang, không thấy cục cựa, — nhẹ tay một chút, kẻo chúng nó dực mình, — Thưa vâng, — cái lổ kẹt ở đâu, — ở dưới, ở dưới, lấy tay rờ nó thử coi, — ó, có, — thôi đừng nói nửa, mà nó thức dậy đi giờ, yêm đi, — yêm đi.

Cộp cộp, kẹt kẹt, hé ra một chút, — nhận chốt xuống rồi rút ra, đuọc, được, ra rồi, ra rồi...

Trong lúc canh khuya đêm vắn, mà nghe nhửng tiếng rầm rì thầm thỉ cùng nhau ở dựa mé thềm, tợ hồ tiếng cũa đứa gái trai to nhỏ, dường như tiếng của bọn trộm phấn nếm hương, nhưng mà nghe rỏ lại thì chẳng phải nhửng tiếng lớp-tuồng trên bộc trong dâu,[1] mà chính là tiếng của Hòa-thượng nói thầm thỉ với hai sải kia trong khi cạy cửa.

Khi mở cữa được rồi, Hòa-thượng nói nhõ với hai sải kia rằng:

— Hai ngươi đi vòng ra váng sau là chồ hai con thể-nử nằm ngủ, lén lấy cặp song-kiếm của nó trước đi, rồi lấy dây làm vòng cho sẵng, hể nghe ta hô một tiếng, thì đè nó xuống mà trói cả tay chơn, đừng cho ních động, nghe không?

Hai sải thưa vâng, rồi đi vòng ra sau, còn Hòa-thượng thì xách con dao mủi nhọn, sáng hoắc như


  1. Trên bộc trong dâu là chổ hẹn hò của bọn trai gái.