kịp, túng thế rồi phãi chạy vòng ra ngoài đường núi.
Công-chúa lại càng rược theo gấp lắm và la lên rằng:
— Ớ thằng ác-tăng, mi chạy đi đường trời, cũng không thoát được, Hòa-thượng cứ việc lũi đầu, càng cây lước bụi chạy thôi bất kể hầm hố chông gay, chạy chừng nào, ngó lại thì thấy công-chúa cầm gươm rược theo chừng nấy. Trong lúc một đàng đương lo chạy chết, một đàng đương trớn rược theo, bổng nghe tiếng chi kêu một cái vụt rất mạnh, kế nghe Hòa-thượng la trời ôi! một tiếng bài hải, ngó lại thì thấy Hòa-thuợng chơn trở lên trời, đầu động xuống đất, tòn ten trên một vòng dây, cách mặt đất độ chừng bãy tám thước mộc.
Công-chúa vừa chạy tới, thì nghe tiếng kêu vang lên rằng:
— Trăm lạy công-chúa, ngàn lạy công-chúa, xin công-chúa lấy lượng nhơn từ, mở lòng đại độ, mà tha thứ cho bần đạo một phen với nào! tội nghiệp lắm, nay bần đạo đã hồi đầu tĩnh ngộ, mà thống hận tiền phi kia rồi; cái tội bần đạo ngày nay, dẫu mà công-chúa xẽ thịt phân thây, cũng chẵng dám một lời chi phàn nàn thán oán, nhưng mà xin công chúa lấy lòng trời phật mà cho tôi sống sót nơi cõi trần gian nay, thì bần đạo nguyện mỗi đêm bái phật hành hương, mà cầu chúc cho công-chúa được phước thọ vô cương, trường sanh bất tữ.
Công chúa liền bước tới xem coi, thấy một cái bẫy treo rất to, đặt bên đường núi, và một vòng dây đã thắc ngang hai dò Hòa-thượng, treo lên tòn ten trên nữa ngọn cây, thì Công-chúa thạnh nộ mà hõi