rằng: Ớ thằng ác-tăng khốn nạn kia.
— Ta với mi thuỡ nay, vốn không thù hận, sao nửa đêm mi dám lén tới mà giết ta? nếu ta chẵng có tấm yễm tâm trên ngực, thì ta sẽ chết về cái lưởi đao độc thũ cũa mi đó rồi, vì cớ nào mà mi lại muốn giết ta, mi hảy khai ngay cho mau, bằng mi dấu diếm một lời, thì ta giết mi tức tốc.
— Trăm lạy công-chúa, ngàn lạy công-chúa, tôi không phãi cố giết công-chúa, xin công-chúa xả từ hoàn sanh cho kẽ bần tăng, công-chúa thứ tha một mạng, thì cung nhu tu tạo cửu cấp phù đồ, xin công-chúa cứu tôi xuống đất, tôi sẽ khai ngay cho công-chúa nghe, không dám một lời giã dối, tội nghiệp lắm công-chúa cứu tôi một chút, kẽo lộn ruột lộn gan, ắc là phải chết.
Công-chúa nói: Vậy thì mi khai bây giờ cho ta nghe đi, rồi ta sẽ tha mi, khai đi, khai đi, nói rồi công-chúa cấp gươm sau lưng, đi qua rão lại, nơi dưới cái bẫy kia, không thèm thốt một lời chi nửa hết.
Hòa-thượng bị mắc hai dò vào bẫy, tòn ten trên cao, hễ mình nặng chừng nào, thì vòng dây càng riết lại chừng nấy, phần thì ruột gan lộn ngược, chơn cẵng tê cứng như khúc cây, làm cho nặng óc nhức đầu, mặt mày chán váng, kế nghe đường dây trên bẫy, tiếng kêu rắc rắc. dường như nó bị cái thây trằn xuống rất nặng nề, mà lần lần muốn đức.
Hòa-thượng rất kinh hãi rồi kêu vang lên rằng:
— Trăm lạy công-chúa, ngàn lạy công-chúa, xin cứu tôi cho mau, tôi hứa với công-chúa, tôi sẽ khai hết cho công-chúa nghe.