Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/48

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 368 —

cái bẩy ấy, cách đi đứng rất hòa huởn thung dung, xem ra rất xuê xang kiều mị, rồi thúc rằng: mi hãy khai đi, khai đi cho mau.

Lúc bấy giờ gió càng thổi càng mạnh, cái bẩy ấy vụt lại vung qua, nghe kêu kèn-kẹt, làn cho Hòa-thượng xích tới đưa lui, cheo leo trên vòng dây thư xích đu bầu, xem rất ghê gớm, còn mối dây cứ việc thắc riết vào chơn, và thỉnh thoãn nghe kêu rắm rắc;

Hòa-thượng ba hồn chín vía đều bay rồi kêu vang lên rằng: chết tôi đi! chết tôi đi trời ôi! ruột gan lộn hết, chơn cẳng cứng đơ, nếu dây nầy đức đi, chắc là đầu tôi phãi bể.

— Thằng ác-tăng, mi không chịu khai à?

— Trăm lạy Công-chúa tôi khai, tôi khai; tôi tên là Hồ-duy-Nhựt là tướng cũa Tây-son ngày xưa, và là bạn thiết nghỉa với Nguyển-danh-Tập. khi tôi phụng mạng vua Tây sơn, vận lương về Qui-nhơn nửa đường gặp Châu-văn-Tiếp thiết kế đoạt thũ quân lương, và bắt tôi mà cầm ngục, rồi kéo binh thẵng về Saigon.

Khi tới Biên-Hòa, tôi bèn vượt ngục trốn đi, rồi vào núi nầy ẩn tích mai danh, náo nương kiển phật, chẵng dè ngày nay gặp công-chúa đến và nói rằng: bị tướng Tây-sơn là Nguyển-danh-Tập lấy đồn Bình-Hóa, nên Công-chúa hạ lạc vào đây, nói tới đó thì la lên rằng:

— Trời ôi! chết tôi đi, chết tôi đi! Cả mình đều tê ngắc, máu miệng chãy ra, trăm lạy Công-chúa, cứu tôi một phen, kẻo chết đi mà.

Công-chúa đương đi qua rảo lại, chung quanh