Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/52

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 372 —

— Hai thằng khốn kiếp kia, sao mi dám đồng ác tương tế cùng Hòa-thượng mà ám hại chúng ta, thằng Hòa-thượng khốn nạn ấy bây giờ đã chết rồi, vậy hai mi muốn theo nó, thì ta cho mỗi đứa một gươm, đặng theo nhau một bọn cho rảnh.

Hai sải kia rung rảy và nói rằng:

— Trăm lạy Công-chúa, sự ấy là tại Hòa-thượng đồ mưu thiết kế muốn giết Công-chúa mà lập công, rồi sai khiến hai tôi làm theo, chớ chúng tôi dám đâu sanh sự, xin Công-chúa thứ cho, kẻo tội nghiệp tôi lắm.

Công-chúa nói: ta cũng lấy lòng nhơn đức mà tha thứ cho hai mi, nếu mi không cải ác tùng thiện, mà còn sanh sự đều chi, thì đầu mi phải rụng, nói rồi bão hai thế-nữ mỡ trói.

Hai sãi mừng rở liền bước lại lạy tạ công-chúa mà cám-ơn.

Công-chúa ngó hai sãi và bão rằng:

— Hai ngươi phãi lấy đồ y phục cũa Hòa-thượng đem đây cho ta xem.

Hai sãi thưa vâng, rồi buớc vào hậu liêu, lấy ra một xấp áo mão đạo-phục của Hòa-thượng, trình lên cho công-chúa.

Công-chúa lấy lên từ cái xem rồi, day lại nói với hai sãi rằng: thôi hai ngươi hãy ra sau mà nghĩ đi, chừng nào có việc, ta sẽ kêu đến.

Hai sãi thưa vâng, rồi lui ra, còn công-chúa với hai thể-nữ cũng bước vào hậu đường ngơi nghĩ.

Đây xin nhắc lại, khi Nguyển-danh-Tập rược theo Công-chúa đi tới mé rừng, thi trời đã tối mịt, lại thấy đường đã cùng, không có ngã nào đi đâu