Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/57

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 377 —

Hai thể-nữ nghe Công-chúa nói, thì rất kinh hãi mà hỏi rằng:

— Úy! Nguyển-danh-Tập hôm nay đương truy tầm chúng ta mà bắt, sao Công-chúa lại xuống đó làm gì, Công-chúa muốn xuống hàng đầu sao? hay là Công-chúa muốn nạp mình cho quân giặc sao?

— Hai ngươi cứ việc theo ta xuống đó sẽ biết, thôi hai ngươi hảy dắc ngựa ra trước cữa chùa; đặng chúng ta thượng lộ.

Hai thễ-nữ thấy Công-chúa bão vậy, thì không dám hỏi nữa, rồi ra dắc ba con ngựa để trước sân chùa, thì Công-chúa đã bước ra rồi cã ba người đều lên ngựa, đồng đi xuống núi.

Khi Nguyển-danh-Tập đóng binh nơi mé rừng, truy tầm Công-chúa không được, thì biết Công-chúa binh mã đã hết, thế phải núp ẫn vào rừng, liền phân binh ra từng đội, lớp thì bao vây chung quanh mé rừng, lớp lại sai quân vào rừng kiếm bắt Công-chúa, chỉ đễ một đội quân nhơn coi giữ tiền đội mà thôi, còn Nguyễn-danh-Tập thì đóng trại bên rừng, ỡ về hậu đội,

Bữa ấy Nguyển-danh-Tập cơm nuớc xong rồi, đương ngồi trong trại, bỗng có tên quân ở tiền-đội vào báo rằng:

— Bẩm quan lớn, có một Hòa-thượng xưng tên là Hồ-Di-Nhựt ở chùa Vân-phong cách đây chừng bảy tám dậm, đi với hai sãi đến trước vòng binh, nói rằng: anh em thiết nghĩa với quan lớn, xin vào ra mắt.

Nguyễn-danh-Tập nghe nói tên Hồ-di-Nhựt, thì nhớ trực lại năm trước Hồ-Di-Nhựt có gởi thơ nói