Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/67

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 387 —

tiết ô danh, đễ cho quân giặc vày bừa thân phận.

Hai thể nử nghe Công-chúa nói vậy, thì rưng rưng giọt lụy mà rằng:

— Công-chúa ôi! thuở nay Công-chúa xem hai con như tay chơn, hai con cũng coi Công chúa như ruột thịt, nay gặp cái cảnh nguy bức như vầy, dầu Công-chúa thế nào, thì hai con củng nguyện giữ đồng sanh tữ, nói tới đây, thì các thuyền quân giặc đả bốn phía phũ vây, gươm giáo điệp điệp trùng trùng, rồi ào ào xốc lại

Công-chúa liền day mặt qua hướng Tây và tung hô rằng:

« Vuơng mẩu vạng tuế, vuơng Huynh vạng tuế. »

Chúc rồi, tức thì Công-chúa gieo mình xuống giữa dòng sông, kế hai thể-nữ Bạch yến và Huỳnh anh cũng nhảy theo mot lược.

Ôi ! mình ngà mặt ngọc, đấm chôn giữa chốn trường giang; phách quế hồn mai, vơ-vởn theo dòng bích thủy, lúc bây giờ bốn mặt gió êm, tư bề sóng lặng, bên rừng quyên kêu dắn dỏi, dường như khóc người liệt nữ quyên sanh: dưới nước cá lội vởn vơ, tuồng như thuơng kẽ hồng nhan bạc mạng, kìa, minh mông nước nháy, chứa chan sông nổi mạch sầu: nọ, rải rác sương sa, mờ mịt trời tuông giọt thảm.

Thi điếu Công-chúa và hai thể-nử.

Cân quốc anh-hùng dể mấy ai,
Cám thương Ngọc-Duệ gái thiên-tài,
Lá gan địch-khái thần ghê mặt,
Lưởi kiếm phong trần giặc khiếp oai,
Nống sức quần xoa xông giửa trận,