Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 327 —

Công-chúa ngồi trên ngựa, tay gò cương, tay cầm bửu kiếm, day lại hỏi rằng:

— Nãy giờ chúng bây ở đây có thấy quân giặc động tịnh thế nào không?

Mấy tên kia trả lời rằng:

— Bẫm công-chúa, hồi nãy chúng tôi thấy có một toán quân giặc, ước chừng hai mươi người, đi phía bên kia đồng, rồi thẵng qua hướng bắc, chắc là quân đi do thám của giặc.

Công-chúa nghe rồi thì bão rằng:

— Vậy chúng bây cứ việc chung xuống hang mà núp đó, chờ chúng nó đi ngang qua đây, thì áp lên bắt nó cho được, rồi dẫn về cho ta. Nói rồi công-chúa lấy tay khoát ra một cái, tức thì ba mươi mấy tên quân ấy đều nhảy ra lề đường lẹ làn, rồi chun mất xuống hang, chẵng còn một người ỡ trên mặt đất: hai thể-nữ ngó lại, thì thấy trên mặt đất liền lạc như thường, không thấy lổ hang chi hết, đó rồi công-chúa và hai thễ-nữ giục ngựa chạy tới; chậy được ước chừng it dậm, thấy một vòng binh trại cũa giặc Tây-sơn đóng dựa mé triền dài theo chơn núi.

Công-chúa liền gò cương ngừng ngựa, đứng nhắm một hồi, rồi lấy tay chĩ trên một hòn núi nhỏ kia, và day lại nói với hai thế nữ rằng:

— Chúng ta phải lên hòn núi thỗ-sơn nầy mà xem vào binh trai của giặc mới rõ.

Hai thể nử nói: Bẫm Công-chúa, hòn núi đó ở gần dinh trại của giặc lắm, nếu chúng ta lên đó, e quân giặc ngó thấy thì khó lòng.

-