Trang:Tam quoc Nguyen An Cu 1928 - 01.pdf/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 11 —

đi. Đi đến nữa đường gặp một bọn quân hộ giải cổ tù xa: người tù ngồi trong xe là Lư-Thực. Lưu-Bị thất kinh mà hỏi Lư-Thực rằng: « Vì cớ gì mà đến nỗi như vậy? Lư-Thực đáp-rằng: « Ta vây Trương-Giác tưởng đã gần bắt nó đặng, ai dè nó dụng yêu pháp đào tẩu, triều đình sai quan Huỳnh-môn là Tả-Phong, ra thám coi tình hình, va đòi ăn cũa hối lộ; ta nói sự quân nhu còn thiếu, chừ biết lấy cũa đâu mà phụng thừa? Tả-Phong hàm hận, về tâu gian nói: Ta cố thủ thành trì, không chịu ra đánh để trể nải lòng tam quân. Vậy nên triều-đình giận, sai Đổng-Trát ra thế cho ta, dẩn ta về vấn tội. » Trương-Phi nỗi nóng; ý muốn giết quân hộ giải, mà cứu Lư-Thực ra. Lưu-Bị cang rằng: « Còn phép triều-đình; em chẳng nên táo tánh. » Quân liền giải Lư-Thực đi về kinh-đô.

Quan-Công thưa rằng: « Nay mà Lư-tướng bị tội, anh em ta tới đó cũng không làm chi, xin đại-ca trở về Trát-quận, rồi sau sẻ hay. » Lưu-Bị nghe theo, bèn nhằm hướng kéo đi. Đi đặng hai ngày, thoạt nghe phía sau núi, chiêng trống vang trời, ó reo dậy đất. Ba anh em dục ngựa lên gò cao ngó coi, thì thấy quan quân thua chạy trước; giặc Huỳnh-cân đuổi theo sau chật đường.

Nguyên Đổng-Trát đánh với Trương-Giác mà Đổng-Trát thua chạy; Giác đuổi theo. Lưu–Bị thấy cờ đề chử Thiên-công tướng-quân thì nói với hai em rằng: « Thằng ấy là Trương-Giác đó, vậy phải lập tức đuổi theo. » Ba anh em bèn đem binh xuống chận đánh giữa đường, lủ giặc hoãn chạy hết. Lưu-Bị cứu Đổng-Trát đem về trại. Đổng-Trát hỏi: « Ba ngươi hiện làm chức chi? » Lưu-Bị nói: « Chúng tôi là người bạch thân. » Đổng-Trát thấy ba chú mình trần, thì trương đôi tròng con mắt bạc, lòng khinh dể những người thân xát, chi chúc công mà chắc bụng mừng; Đông-Trát đã không cám ơn mà lại cũng không niềm nở. Lưu-Bị bước ra ngoài. Trương-Phi nổi giận mà rằng: « Chúng ta liều tữ chiến, cứu nó đặng toàn sanh, thằng làm sao phi nghĩa vô tình, thật là đứa vong ân bội đức; nếu không giết thằng nầy thì tức lắm. » Bèn vội vàng xách gươm vào chém Đổng-Trát.

Ấy vậy có thi rằng:

Hai nhũ bạch thân chẳng ngó ngàn,
Cảm thương hào kiệt lúc gian nan,
Thì ra cứu chúng nơi bùn lắm,
Nên nỗi quên mình chốn lữa thang.