Trang:Tam quoc Nguyen An Cu 1928 - 01.pdf/5

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

TAM QUỐC DIỄN NGHĨA

CUỐN THỨ NHỨT

ĐỆ NHỨT HỒI

Hội Đào-viên ba người kiết nghỉa,
Trừ Huỳnh-cân một trận thành công.

Đại phàm sự thế thiên hạ, phân lâu thì phải hiệp, hiệp lâu thì phải phân. Ví như nước lớn nước ròng; lẻ trời xây vần thay đổi. Đời Đông-châu các nước hiệp về Tần; Tần trị đặng hai trào rồi hiệp với Hớn; Hớn Cao-tổ tên là Lưu-Bang, trãm xà khởi nghỉa, đóng đô nơi phía Tây tại đất Tràng-an; cho nên gọi là trào Tây-hớn. Truyền đến đời vua Quang-vỏ tên là Lưu-Tú, trung hưng dẹp loạn, định đô nơi phía Đông tại đất Lạc-vương, cho nên gọi là trào Đông-hớn. Truyền đến đời vua Huờn-đế; yêu dùng lủ hoạn-quan, cấm ngăn tôi trung trực; vận nước đả suy lần, đến khi vua Huờn-đế băng, không có con trai. Triều-đình rước ông Giải-độc-đinh-hầu tên là Lưu-Hoằng, tôi lên nối ngôi gọi là vua Linh-đế.

Linh-đế tức vị rồi, nhờ có quan đại tướng là Đậu-Vỏ, với quan Thái-phó là Trần-Phiền, tả phụ hửu bậc; nhơn dân ai nấy đều mầng, tưởng trông thấy phước bình-trị; ai dè trong đám Hoạn-quan là lủ Tào-Tiết, hiệp mưu với nhau mà lộng quyền; Đậu-Vỏ và Trần-Phiền, toan mưu lập kế mà tảo trừ, ruỗi lậu cơ mưu hai ông ấy đều bị hại! Từ ấy, chúng nó càng ngang dọc, chẳng kiên nể ai. Vua Linh-đế nối ngôi đặng hai năm. Ngày rằm tháng giêng vua ngự ra đền Ôn-đức. mới bước lên ngai mà ngồi, xảy đâu bên góc đền ùn-ùn nổi trận gió, thấy một con rắn xanh, lớn hơn đầu gối, dài ước hai trượng, ở trên trính thòng xuống một cái rầm, nằm khoanh trên ghế ỹ. Vua thất kinh, liền té xuống ngai, quan Thị-thần cấp cứu phò về cung. Các quan cũng sợ chạy trốn. Giây lâu con rắn ấy biến mất, kế lấy giông gió sắm chớp mưa lớn luôn cả đêm, nước chảy không kịp, sập nhà cữa hết nhiều. Cách hai năm nữa, tại xứ Lạc-dương bị địa-chấn, nước trào biển nhẩy lên, nhà dân ở theo mé biển sóng đánh trôi hết.