Trang:Tan Da tung van.pdf/72

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 70 —

mà quả rừng rau núi, không đủ no con bụng cao-hiền, không đi mà cứ làm nghề cãi ở Luân-đôn thời mồm mép kiếm-ăn, lâu đã thấy dơ dáng dại hình, linh-hồn không có sức tiêu-thụ được mãi. Than ôi! vì một nỗi ăn mà phải làm duyên cùng cái đời dơ bưởnh, dẫu sống cũng không còn có thú-vị, chẳng thà một chết cho rồi. Nghĩ đến thế, càng thấy đời người là bể khổ, đem thân chìm nổi, thực là quá ngu. Tuy vậy mà tự-nhiên vô-cố tự-tử cho song đời, lại cũng không thành nghĩa-lý mà thật khó. Tính quẩn nghĩ quanh, ngày qua tháng chạy, một năm lại một năm mà anh chàng Mạc-Biên-Địa-Thuận kia lại cứ vẫn là một người thầy cãi ở Luân-đôn vậy.

Khi ấy, có ông Nghị-trưởng thứ-dân-nghị-viện nước Anh bị ốm chết. Ông nghị-trưởng nhà giầu có, lúc chết, lấy của còn lại chia cho các người trong họ thân. Mạc-Biên-Địa-Thuận là hàng cháu, cũng được dự có một phần của. Mạc-sinh vốn là một người điềm-đạm, không có bụng hám tài-lợi; song cái của nên được, cũng tự-nhiên nhận lấy mà thôi. Cứ số của ấy mà tính lãi, cũng đủ nuôi người ẩn-sĩ được một đời. Theo với số của ấy, lại được có một khu đất nữa. Khu đất gọi là Mạn-thù, ở về phía cực-đông trong hạt phủ Khắc-tô-liên; phủ Khắc-tô-liên ở về phía cực-bắc trong xứ Tô-cách-lan. Phủ Khắc-tô-liên ba mặt là bể; khu đất Mạn-thù ở liền ngay bờ bể. Trong bến bể Mạn-thù có một dẫy đá mọc, gọi tên là Lam-lũ. Trong một dẫy đá Lam-lũ ấy có nhiều những tròm đá nhớn ở dưới bể mọc lên, hoặc liền nhau, hoặc cách nhau, chạy dài đến vài mươi trượng, xa trông như cái lưng của một giống cá lạ. Mỗi bận