sĩ nhiều phần cơ khát, xem tướng thần rất nỗi bì lao, (chẳng qua là quốc vận gian truân xui ra làm vậy), gian truân do quốc vận sở tao, (nhưng rứa mà con người ta sinh ư ưu hoạn, tử ư an lạc, âu là) ưu hoạn tưởng lòng giời khiến vậy, (thôi, thôi, ta khuyên các tướng sĩ hãy gắng lấy một phen này, bởi có cực khổ thì mới có phong lưu, có gian truân thì mới có sung sướng, như ta mà) tha nhật nhược phong vân đắc chí, (thời) chư quân đương đai lệ[1] đồng hưu.
Tướng sĩ đồng viết. — Xin chúa công nhớ lấy nhời.......
Nguyễn-chúa viết. — (Các ngươi, ta nhớ lại năm trước. ông Bá-đa-Lộc yết kiến ta ở thành Gia-định, có nói với ta rằng: Ông ấy đi lại giảng giáo thường hay chú ở đất Châu-bôn[đính chính 1], à à) đây đã gần đến đất Châu-bôn[đính chính 2], âu ta vào thăm ông Giám-mục (a).
Cảnh thứ III. — TRONG NHÀ ÔNG BÁ-ĐA-LỘC Ở CHÂU-BÔN
Thày vẽ chước, nên theo Đại-pháp,
Chúa đưa thư, chót hẹn Tiêm-la.
Bá-đa-Lộc viết. — (Như ta nay) thụ chức phong Giám-mục, truyền đạo[2] cõi Đông-dương, dậy người dốc dạ từ tường, cứu thế ra tay tế độ.
Hựu viết. — (Ta nhớ lại thuở trước ta có lên Gia-định thành yết kiến Nguyễn-chúa, người có dặn ta rằng: « Khi nào có sự khẩn cấp thì nhờ ta giúp đỡ một tay », bởi vậy cho nên) cám Nguyễn-chúa chân tình hậu ngộ, (mà làm) cho lòng ta khiển quyển nan vương (a).