— Con bé nó chỉ nói láo! chẳng nghe ra làm sao cả!
Ông cụ nói: — Chắc đâu rằng người ta nói láo; ngộ chỗ ấy mình không học đến thời sao.
— Chẳng biết nói láo hay không, nhưng bây giờ mà đem những câu chuyện ấy ra để nói, thật là hủ!
— Tôi tưởng đi chơi mà gặp được có người biết nói câu chuyện như thế, kể cũng còn là hơi có thú; chẳng hơn là ngồi với những thị xấu không thể thương được, mời thìa rượu, chán quá mà phải uống; lại phải múc giả lại một thìa thời thật không cái gì khổ bằng.
— Cụ thích nó thời tối mai cụ đến hát cho nó một chầu, tha-hồ mà nghe chuyện!
— Tối mai tôi đến hát lắm.
Ông khác nói: — Tối mai tôi với cụ đến đấy chơi. Ta hủ, ta lại chơi về cách hủ. Thế tên chị gọi là gì? mà ở chỗ nhà nào?
Vân: — Em tên là Vân, nhà ở trong ngõ