Bước tới nội dung

Trang:Tho Tan Da.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 15 —

— Bẩm Giời, cảnh con thật nghèo khó,
« Trần-gian thước đất cũng không có.
« Nhờ Giời năm xưa học ít nhiều,
« Vốn-liếng còn một bụng văn đó.
« Giấy người, mực người, thuê người in,
« Mướn cửa hàng người bán phường phố.
« Văn-chương hạ-giới rẻ như bèo,
« Kiếm được đồng lãi thực rất khó.
« Kiếm được thời ít, tiêu thời nhiều,
« Làm mãi quanh năm chẳng đủ tiêu.
« Lo ăn lo mặc hết ngày tháng,
« Học ngày một kém, tuổi ngày cao.
« Sức trong non yếu, ngoài chen rấp,
« Một cây che chống bốn năm chiều.
« Giời lại sai con việc nặng quá,
« Biết làm có nổi mà dám theo.
— Rằng: Con không nói, Giời đã biết.
« Giời dẫu ngồi cao, Giời thấu hết.
« Thôi con cứ về mà làm ăn,
« Lòng thông chớ ngại chi sương tuyết. »
Vâng nhời Giời dạy, lạy xin ra,
Giời sai Khiên-Ngưu[1] đóng xe tiễn.
Xe giời đã chực ngoài thiên-môn,
Chư tiên theo ra cùng tiễn biệt.
Hai hàng lệ biệt, giọt sương rơi,
Trông xuống trần-gian vạn dặm khơi.
Thiên-tiên ở lại, trích-tiên[2] xuống,
Theo đường không-khí về trần-ai.


  1. Khiên-Ngưu tức tục gọi là xao Ngâu. Ngôi xao này giữ việc dắt trâu ở trên giời.
  2. Thiên-tiên là những vị tiên ở trên giời; trích-tiên là vị tiên đầy xuống ở trần-thế.