Trang:Tho Tan Da.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

SONG THẤT LỤC BÁT.

Mưa thu đất khách

Mưa mưa mãi! ngày đêm rả-rích;
Giọt mưa thu, dạ khách đầy vơi.
Những ai mặt biển chân giời,
Nghe mưa, ai có nhớ nhời nước non?

Vợ chồng người đốt than trên núi.

Bài này, khi làm việc ở Hữu-
Thanh, chữa văn lai cảo.

Đèn Hà-nội sáng choang lửa điện,
Quanh hồ Khươm xe điện cao-xu.
Rừng Ngang[1] sương khói mịt mù,
Gió âm, giăng lạnh. cây lù-rù đen.
Rừng một giải, cây chen vạn gốc;
Gốc cây rừng, một nóc nhà gianh;
Trong nhà, một ngọn đèn xanh;
Dưới đèn mờ vẽ bức tranh ba người:
Con thời quấy, vợ thời miệng dỗ,
Chồng lưi-cui đan rổ đựng than.
Đêm khuya con ngủ đèn tàn,
Một hai thế-sự, muôn vàn tình-thâm.
Chàng chăng hỡi, tri âm từ thủa,
Nỗi sinh-nhai dìu búa, bếp lò.


  1. Rừng Ngang là một giải rừng nhớn ở mạn tây bắc Bắc-kỳ