Ta đây,
Từ núi Lam nổi bước,
Nơi hẻo lánh nương thân;
Hơn mười năm đau ruột nát gan,
Trải bao độ nằm gai nuốt đắng.[1]
Gươm thần mới mở,
Thế giặc đương to.
Khôi-huyện quân tàn,
Linh-sơn lương hết.
Bốn phương họp những phường xiêu rạt, ngọn tre cờ hiệu phất nên đồ.
Ba quân cùng một dạ cha con, hớp rượu giòng sông say vị nghĩa.[2]
Vậy rồi mà,
Lấy quân nhân nghĩa,
Thắng kẻ hung tàn.
Lũ giặc kia hết khỏe hết khôn, bó tay chịu chết.
Quân ta chỉ dùng mưu dùng kế, cưỡi cổ như chơi.
Loài hổ lang đà đến lúc sa cơ,
Lượng giời bể ta cũng tha làm phúc.
Trước cấp cho Tham-tướng Phương-Chính, Nội-quan Mã-Kỳ, thuyền hơn năm trăm chiếc; qua sông thôi mà còn như mất vía kinh hồn.
Lại cấp cho Tổng-binh Vương-Thông, Tham-chính Mã-Anh, ngựa hơn mấy nghìn con; về nước đó mà càng vẫn ghê lòng sởn gáy.
Trang:Tho Tan Da.pdf/49
Giao diện
— 47 —