h ật; lâu dần cái danh dự thật là cái tài thực, cái đức thực, cái công-nghiệp thực, cái khí-tiết thực không ai nói đến, không ai bình-phẩm đến nữa mà cũng chỉ biết lấy cái hư-vinh làm cái thước đo nhân-phẩm mà thôi. Suốt trong xã-hội hỏi trọng ai? tất là ông cả bà lớn. Quí cái gì? tất là võng lọng đai cân. Cái gì là sang? tất là xe ngựa lâu đài, ngọc ngà gấm vóc. Cái gì là sướng? tất là ăn trên ngồi trốc, nhận lễ thâu tiền. Xu phụ khéo, luồn lọt bợm để cầu vinh: ấy là người tài. Giết người dữ, lập công nhiều để cầu vinh: ấy là người giỏi. Nạt con em, hiếp làng xóm, anh làm ông nọ, em làm ông kia: ấy là nhà có. phúc. Lắm quan thầy, tốt thần thế, lo gì cũng xong, xin gì cũng được: ấy là tay anh-hùng. Khao phẩm hàm, vọng ngôi thứ: ấy là vẻ-vang. Cổ kim-khánh, ngực mền-đay: ấy là danh-giá. Một người như thế, trăm người cũng như thế, đời trước như thế, đời sau cũng như thế, mà thành ra có cái tệ hiếu hư-vinh.
Nay thử soát hết một lượt cả các hạng người trong xã-hội mà xem thì quả thấy cái độc hiếu hư-vinh gần thành như một thứ dịch lưu hành, không đâu là không lảo-lướt cả. Một cậu học trò từ lúc cắp sách đi học là chỉ có một cái mục-đích cao thì ông tham ông đốc, thấp thì ông ký ông thông, mà nói học để học lấy cái tư-cách làm người, học để học lấy cái khôn biết ở đời thì cho làm chuyện hủ, kết cục rồi đến ông dở ông, thằng dở thằng, ngoài cái học được